Nó rớt xuống đất tôi không bit ở đâu
Vì nó bay nhanh quá tôi mõi mắt
Không thể theo dõi nó trong khi nó bay
Lâu về sau trên một cành sen
Tôi tìm thấy mũi tên còn nguyên vẹn trên một cành sen
Chuyện xưa kể rằng…
Có một vị vua trị vì vương quốc nọ rất yêu cảnh vật thiên nhiên nên nhà vua dành khá nhiều thời gian để tìm đến với cây cỏ ruộng đồng. Nhà vua đã đi rất nhiều nơi và tìm hiểu dân tình.
Ngày nọ ngài dừng chân trên một đồng cỏ rộng vì trời mưa rất to. Những cơn mưa như không ngớt hạt cứ thay nhau trút xuống đồng cỏ để biến cả một vùng rộng lớn thành hồ rộng mênh mang…
Rồi cơn mưa cũng qua đi. Nắng ấm chan hòa khắp nơi.
Những bông hoa đồng nội thi nhau khoe sắc lung linh dưới ánh nắng mặt trời.
Nhà vua đắm hồn mình trong cảnh vật chung quanh và phát hiện ra một tiếng hát véo von lan tỏa trên mặt nước xôn xao… Ngài lần theo tiếng hát và bắt gặp một cô gái thôn dã đang cắt cỏ trên đồng rộng. Người con gái có khuôn mặt trắng hồng giấu trong chiếc khăn choàng nâu. Dáng vẻ đó thanh thoát nhẹ nhàng và toát lên vẻ thánh thiện.
Không kìm được lòng mình nhà vua bật lên lời yêu thương. Đáp lại người con gái ấy cứ hát, lời hát của tình yêu say mê mảnh đất đã nuôi dưỡng nàng lớn lên. Và nàng tuông chạy … Đôi chân trần lướt trên đồng cổ còn loáng nước và để lại một mùi hương thoang thoảng nồng nàn…
Nhà vua cho quân lính đuổi theo và đến ngôi làng của nàng, vào trong túp lều nghèo nàn của nàng và xin phép cha mẹ nàng rước nàng đi. Người con gái ấy đã ngưng tiếng hát và ngước cặp mắt trong veo nhìn đức vua. Đôi mắt lóng lánh ánh nước.
Nàng được đưa về cung, được khoác lên mình gấm vóc lụa là. Đôi chân trần được mang những đôi hài đính ngọc châu.
Nhưng nàng không hát nữa. Khuôn mặt nàng u sầu. Dáng vẻ nàng héo rũ. Nàng chỉ ngồi bên cửa sổ suốt ngày với ánh mắt hướng về những đồng cỏ xa xăm loang loáng nước. Nhà vua tìm đủ mọi cách để nàng hát. Tìm mọi cách để nàng vui. Thậm chí xây bên bệ cửa sổ một hồ nước nhỏ để nàng ngắm cảnh. Nhưng Nàng vẫn không hát.Nhà vua không quan tâm tới nàng được vì còn bao việc phải lo.
Cho đến một ngày kia…
Nhà vua chợt nhớ tiếng hát véo von của nàng nên đã tìm đến căn phòng cao sang trong lâu đài của mình.Nhà vua nhận ra căn phòng tỏa hương thơm ngào ngạt. Và cạnh cửa sổ, trong hồ nước nhỏ có một thân cây đang vươn cao tỏa hương từ những cánh hoa phớt hồng. Nhà vua nâng cành hoa lên và nhận ra những chiếc gai nhọn bé nhỏ đâm nhẹ vào tay mình đau buốt. Những cánh hoa như hé mở đón ngọn gió mai và mỏng manh sắp rời rụng.
Nhà vua nhìn quanh và không tìm đâu được người con gái mình đã mang về từ đồng cỏ. Từ trong xa xăm nhà vua nghe như có tiếng hát của nàng cất lên từ đồng cỏ. Tình yêu của đức vua, sự giàu sang quý phái đã không thể bắt nàng lìa xa quê hương mình. Người sai quân lính mang cây hoa về đồng cỏ …
Và từ đó hoa mọc lan khắp nơi. Dân gian xem hoa như biểu tượng của tín ngưỡng và tượng trưng cho hình ảnh người dân quê chân lắm tay bùn. Tâm hồn họ trong sáng thánh thiện “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.
Hoa sen - lời từ chối tình yêu là vậy!
Hiệp Chi
ReplyDelete